Trưởng Tôn cầm một quả bảo thị nữ đưa cho Ngụy Trưng, nói:
- Yên tâm ăn đi, không phải là mồ hôi bách tính. Vân Diệp nói, y trả nông phu Lĩnh Nam tiền, cũng cho người chăm cây dọc đường tiền, tiền công của kiệu phu, thuyền phu đều không thiếu. Công Chúa còn chưa thuộc thủy sư Lĩnh Nam, vẫn là thuyền nhà y. Dùng thuyền nhà mình thì sao lại ăn không nổi? Y còn nói huân quý Trường An đều là đồ ngốc, chỉ biết kiếm tiền không biết tiêu tiền, cả đời chẳng khác nào kẻ nghèo.
Nghe Trưởng Tôn nói, mặt Địch Nhân Kiệt liền đen thui, ngoài ra mặt của Lý Thái cũng đen sạm. Chỉ có hoàng đế tỏ vẻ lãnh đạm thưởng thức vải, chuyện xa xỉ thuộc về bổn phận của hoàng hậu, cho nên hắn không quan tâm, dù vì chuyện này mà Vân Diệp bị huân quý sỉ vả hắn cũng mặc kệ.
Rõ ràng hoàng hậu cũng không hài lòng Vân Diệp dùng 20 vạn mai ngân tệ làm trò đùa, cho nên y chịu chút tai vạ cũng trong tình lý.
- Giới hạn của thiểu niên là sắc, của trung niên là nộ, của lão niên là đắc. Vân Diệp có thể giữ mình trước nữ sắc, coi nhẹ tiền bạc, quan chức y cũng không để ý, chỉ có điều sao quá nặng gánh với mĩ thực? Hiện tại lại xa xỉ đến mức như vậy, đúng là thế vô hoàn nhân, cổ nhân không lừa ta.
- Liên Châu huynh, Ngụy Trưng cũng quản hơi nhiều, Vân Diệp dùng tiền của y hưởng thụ mỹ thực, không phạm pháp cũng chẳng hại ai, tiểu đệ không thấy có gì không đúng. Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828276/chuong-1027.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.