Vân Diệp tiếc nuối gật đầu, y quả thực muốn như vậy, thuyền đáy bằng còn dựng cao lầu, 3 tầng đã là nhiều, dựng 4 tầng quả là muốn chết.
Năm xưa Tôn Quyền còn mệnh Lữ Mông dẫn lâu thuyền đến Tam Giang khẩu, kết quả còn chưa đánh nhau, đã bị gió Trường Giang thổi chìm một cái. Chỗ đó cách đây cũng không xa, ngay Kinh Châu mà thôi.
Gió Trường Giang lớn thế nào, nếu như gặp phải lốc, phỏng chừng thuyền sẽ bị cuồng phong xé thành mảnh nhỏ, Trương Lượng vuốt râu nói với Lý Thái:
- Điện hạ chớ khinh thường Ngũ nha đại hạm, năm xưa Dương Tố dựa vào bọn chúng bình định loạn thế, diệt Trần quốc, ngang dọc Trường Giang, Hoàng Hà không có địch thủ. Năm xưa bệ hạ có thể không đánh mà hạ Thục trung, cũng dựa vào uy thế của Ngũ nha đại hạm. Đương nhiên, đến giờ cựu thần vẫn không biết những thuyền này tốt ở chỗ nào.
Mông đồng mới đến trước mặt lâu thuyền, từ lâu thuyền đã nhảy xuống 7, 8 quái nhân quần áo hoạn quan. Bọn chúng vừa mới theo lệ kiểm tra thân thể thì đã bị Lý Thái sút cho một phát. Nhưng bọn họ võ công cao cường, Lý Thái, Vân Diệp cũng đành nhịn cho xong việc.
Vân Diệp cảm thấy dưới khố bị sờ mó, nhưng cũng chỉ có thể đần mặt dạng chân phẫn nộ, Lý Thái cũng chẳng khác gì, chỉ có Trương Lượng là đứng im chịu trận. Lão biết rõ, hai vị dù này đạp hoàng đế nội vệ cũng chẳng sao, nhưng lão mà động một phát thì thịt nát xương tan ngay. Cho nên lão giơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828269/chuong-1020.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.