Hứa Kính Tông tới ăn chực phì cười nhạo báng Lão Trình, không biết tên này làm gì mà một năm đã thành trung thư thị lang, vọt lên thành đại lão triều đình.
Trình Giảo Kim lừ mắt:
- Ngươi chỉ giỏi vỗ mông, dựa vào một bộ ( Trú Tất Sơn đại thắng phú) mà leo lên có tư cách gì mà cười nhạo lão phu.
Hứa Kính Tông không giận:
- Trình công nói câu đó vô lý quá, mọi người đều kiếm quan chức, ta dựa vào một bài văn vỗ mông được thánh sủng, chẳng có gì mất mặt, cổ nhân nói rất hay, học thành văn võ nghệ bán cho nhà đế vương, hiện giờ ngài suốt ngày chỉ huy nhạc đội thì có thể diện lắm chắc? Ta dựa vào văn chương, Ngưu công dựa vào chiến công, ngài dựa vào nhạc đội, Vân hầu dựa vào tình cảm, đều là vỗ mông cả, không phân cao thấp.
- Vừa rồi ngài nói không giúp ai cả là có thể đặt mình ngoài cuộc, thật thế sao? Ngài còn lên chiến trường kiếm được việc chỉ huy nhạc đội, nhưng nhìn Lý Tịnh thì biết, ông ta ở Trường An sống thê thảm vô cùng, đoán chừng ngay cửa cũng chẳng dám bước ra, chỉ cần lộ chút tâm tư muốn quân quyền, nhất định có người cầm kim bài ra chặt đầu ông ta, đó là cái kết cục của người muốn đặt mình ngoài cuộc.
- Vân hầu và bệ hạ, thái tử, hoàng hậu tình cảm sâu nặng, né tránh chút có thể, nhưng hoàn toàn đặt mình ngoài cuộc có hiềm nghi đầu cơ, Vân hầu làm rất thông minh, đã trốn đi rồi, thấy bệ hạ xuất chinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828223/chuong-974.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.