Chuyện nhân gian chẳng thể làm rõ, dù là chuyện của ai, chỉ cần ngươi làm rõ từ đầu, sẽ thấy rối loạn, cắt chẳng nổi, giỡ càng rồi là thế.
Trên đời không có thắng lợi thuần túy, dù là người có kinh nghiệm như Vân Diệp vẫn cứ sống loạn tung beng, ân oán tình thù hỗn hợp vào chỗ, thành thứ mùi vị đáng sợ, ăn vào thì đắng, nghĩ lại thấy chua, nuốt vào buồn nôn, miệng vẫn phải nói:
- Mùi vị cực ngon.
Lý Thái và Vân Diệp đang ngồi cùng nhau nghiền ngẫm, lần này có chút đặc thù, nguyên nhân vì vấn đề Lý Thái mang tiền kiếm về cho ai, cho hoàng đế lão tử là vứt bỏ ca ca, cho thái tử ca ca là muốn cùng ca ca tạo phản. Cuối cùng thấy mình kiếm tiền chẳng có ý nghĩa gì.
- Cho lão nương của ngươi ấy, dù sao nương nương thích tiền tài, đem khó khăn cho nương nương xử lý, vậy chuyện có lỗi với người khác do lão nương ngươi làm, không liên quan tới ngươi.
Vân Diệp góp ý:
- Nếu lão nương ngươi thì ngươi có tính kế bà ấy thế không? Ta khó chịu, vậy mẹ ta dễ chịu à? Suy nghĩ đại nghịch bất đạo của ngươi đáng đem cho chó ăn.
Lý Thái bực tức ném bánh xuống bàn:
- Vậy ngươi chia tiền cho ta, ta không sợ khó chịu, bỏ tiền trong kho, rảnh rỗi ngắm cũng tốt, chuyến này về chắc phải mở rộng kho rồi.
Vân Diệp dùng rau muối quấn giá, thịt thái lát thành cuộn dài, cắn một miếng, khoan khoái muốn rên lên:
Lý Thái bật cười, cầm bánh lên học Vân Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828203/chuong-954.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.