- Vân Diệp sắp tới rồi, y là người thế nào không cần ta nói, các ngươi tự biết, lần này y làm cao, chỉ mang ba chiếc thuyền dám ra nam hải tác oai tác quái, tưởng nam hải không có người sao?
Cầu Nhiệm Khách quay đầu nói với đám huynh đệ:
- Năm xưa lão tử đã đấu với Vân Diệp trên đất liền, nói thật, võ công của lão tử cao hơn y, nhưng con mẹ nó thua tan tác, huynh đệ hẳn cũng biết Đinh Ngạn Bình, một bậc tông sư võ học bị Vân Diệp hành hạ cho chết không có đất chôn thây.
- Nói những điều này để các ngươi chớ xem thường, tên đó cũng là kẻ kiếm ăn trên biển, quen thuộc biển cả không kém gì chúng ta. Ta muốn nói là, nỏ của chúng ta, máy ném đá của chúng ta không nhiều bằng cũng chúng, cho nên chỉ có đu thuyền, chỉ cần lên được thuyền của y là thắng, tên đó là đại tài chủ, bắt được đừng giết, tìm lão bà của y đòi tiền, hiện giờ vương quốc của chúng ta đang xây dựng lại, cần lượng lớn tiền tài.
Một hán tử gầy gò mặc áo bào văn sĩ đi ra:
- Đầu lĩnh, nhắm vào con heo béo đó không chỉ mỗi mình chúng ta, người Oa Quốc, Cao Ly ở gần đây, tên Khuê Lục đã xuất hiện, nói rõ ả lẳng lơ kia cũng ở vùng biển này. Nghe nói Trát Mộc Lý của người Đại Thực cũng nhìn trúng y. Bao nhiêu hào kiệt trên biển tụ hội như thế, Vân Diệp dù có tài thông thiên cũng chẳng chạy thoát, nhưng làm sao phân chia hàng hóa thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828198/chuong-949.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.