Thải châu nữ nằm trên sàn gỗ chẳng thục nữ tẹo nào, giang chân giang tay, cứ như đợi người khác cưỡng bức mình, mái tóc không dài che hết mặt, giống nữ quỷ, từ khi biết muội muội không cần mình, nàng liền thế này, trừ ăn ị thì không quan tâm bất kỳ thứ gì khác, nếu không có mấy phó phụ tắm cho thì chắc thối tới ván gỗ rồi.
- Sau lại bắt đầu chơi trò chó chết rồi? Muội muội cô giỏi hơn cô nhiêu, cô xem, chưa bao lâu người ta thành sủng phi của Ngụy vương, tuy phong hiệu cần hoàng hậu nương nương thừa nhận, nhưng quan viên Lĩnh Nam đã gọi cô ta là vương phi rồi. Nhìn lại cô xem, nữ nhân mà dạng chân ra thế kia chẳng phải mời người ta cưỡng bức à? Khép chân lại, phụ nhân phải cho giống phụ nhân.
Vân Diệp đối diện với nữ nhân này không có biện pháp nào, người ta mang suy nghĩ giống hòa thượng, ngươi muốn cưỡng bức, tùy, ngươi muốn tra tấn, tùy, ngươi muốn chặt đầu, vừa vặn đang muốn chết, tóm lại là không quan tâm tới gì hết, Vân Diệp vốn muốn lòng nàng chết đi, thế này thì chết thật rồi.
Vốn không phải thế này, từ khi ngày hôm đó nhìn lén muội muội nằm trong lòng Lý Thái ở phủ lãnh chúa, thiếu chút nữa là làm chuyện kia tại chỗ, linh hồn liền mất đi, chỉ còn lại thể xác. Nàng nhìn ra, muội muội vô cùng hưởng thủ cuộc sống hiện giờ, cái trâm trên đầu kia dù nàng mò ngọc mười năm cũng chẳng đổi được, từ thời khắc đó nàng biết mình chẳng những không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828188/chuong-939.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.