Vân Diệp nhìn thấy Lý Thái râu ria tua túa, mắt thoáng cái đỏ hoe, nhưng chỉ hỏi:
- Ăn chưa?
- Chưa.
- Ta cũng chưa.
Vân Diệp bảo đầu bếp làm mỳ rồi lấy ghế ngồi đối diện với Lý Thái, định uống vài chén.
- Biết ngươi khó xử, ngươi chạy không nói với ta là đúng, nếu nói thì thành nịnh thần, người ta nói ngươi gièm pha ly gián huynh đệ ta, đó là tội mất đầu.
Lý Thái tu một ngụm, ném chén xuống bàn, bực bội xoa mặt:
- Tới là tốt rồi, dù sao ta cũng muốn đi làm hải tặc, mấy ngày qua nhân thủ đã tới đủ, hai ta không ở được trên đất liền, vậy thì ra biển. Sống chết có số, phù quý nhờ trời, xảy ra chuyện đừng trách ta.
- Làm hải tặc có được giết người không?
- Phải giết chứ!
- Vậy tốt, lắp ít nỏ tám trâu lên thuyền của ta, mấy ngày này ta bổ xung thêm thuốc nổ, chỉ cần thuyền của ngươi xuống nước không tan ra thì không ai có thể là đối thủ của chúng ta.
Hai người đều không muốn nói chuyện, nằm trên ghế như bị rút mất xương.
- Ta luôn nghĩ chỉ cần ta không tranh, đại ca ta sẽ yên ổn đợi phụ hoàng trăm tuổi tiếp nhận hoàng vị, ai ngờ sống khoái hoạt chẳng bao lâu, có phải nhanh quá không?
- Không nhanh, thật ra từ lúc bệ hạ lập thái tử đã phải có tranh đấu rồi, Thừa Càn nhẫn nhịn tới bây giờ là do hai ta níu kéo hắn, ngươi tỏ thái độ làm Thừa Càn bình hòa đợi ngày đăng cơ, nhưng Thanh Tước à, lợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828179/chuong-930.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.