Lý Nhị kinh ngạc nhìn Tôn Tư Mạc xách rương thuốc đi vào, một nội thị còn giúp ông ta vác túi thuốc lớn.
Tôn Tư Mạc vừa đi vừa tìm ngân châm trong rương thuốc, kiếm một cái thích hợp tới bên Lệnh Hồ Đức Phấn, đâm vào ngực ông ta, đâm liên tiếp bảy châm, miệng ông ta mới không chảy máu nữa, hơi thở cũng đều hơn nhiều.
Tôn Tư Mạc kê đơn thuốc, bảo nội thị đi sắc, dọn rương thuốc chuẩn bị đi, kết quả bị Ngụy Trưng chặn lại:
- E rằng Tôn thần y không phải trùng hợp đi qua điện Vạn Dân?
- Bần đạo tới xem bệnh cho Dương Phi nương nương xong liền đợi ngoài ở điện Vạn Dân, biết sao được, nhận ủy thác của người ta thôi.
- Nói như thế Vân hầu biết uy lực bài hịch văn của y, lo làm Lệnh Hồ đại nhân tức chết nên mới mời đạo trưởng viện trợ phải không?
Ngữ khí Ngụy Trưng bất giác trở nên nghiêm khắc, không để ý tới trước mắt là ai nữa:
Tôn Tư Mạc nhướng mắt lên, giọng nhạt nhẽo nói:
- Vân Diệp đúng là sợ Lệnh Hồ Đức Phấn chết, cho nên mới cầu bần đạo chữa trị, đợi ông ta lành bệnh rồi y sẽ chửi mắng tiếp, đến khi ông ta sống không còn sinh thú nữa mới thôi.
Tôn Tư Mạc nói xong không thèm để ý tới Ngụy Trưng mặt đen như đít nồi hướng về long ỷ thi lễ rồi lui ra, nội thị cũng theo sát tới khi ông rời khỏi điện.
Ngụy Trưng kệ vết máu trên người, ôm triều vật rời hàng tấu:
- Bệ hạ, Lam Điền hầu Vân Diệp vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828146/chuong-897.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.