Trường Tôn thị rất thích, nhận lấy ống trúc dùng ánh mắt hỏi Vân Diệp người khác có không, thấy y gật đầu mới yên tâm ăn, bà không hỏi Vân Diệp tiếp theo phải làm thế nào, từ việc Vân Diệp còn tâm tư nấu ăn, chứng tỏ chút nguy cơ này y không để trong lòng. Hầu thị cũng có, nhưng không cầu kỳ bằng ống của hoàng hậu, chỉ có ít bánh khô và xương dê, nàng chẳng kén chọn, cầm ống đồng ăn ngon lành, những người khác phải đợi, Vân Diệp không mang theo nhiều dụng cụ nấu ăn.
Nghe nói phải ở trên núi một thời gian, thủ lĩnh thị vệ sai thị vệ tản ra tìm kiếm củi, nếu như có thỏ gà rừng đóng băng cũng nhặt về, người nhiều, đồ ăn không đủ, phải tìm cách khác.
Đợi mọi người ăn no rồi, Vân Diệp nhìn xuống vách núi, bảo với đám thị vệ:
- Nơi này có dù để nhảy, kiếm một người đeo vào nhảy xuống, tới thư viện báo tin, nói với họ chúng ta bị vây khốn trên núi, bảo bọn họ chuẩn bị cáp treo. Cho các ngươi biết, ta cũng không biết người nhảy xuống có chết không, tự nguyện đi, ta không điểm danh.
Sự thực chứng minh người sẵn sàng chết vì hoàng hậu rất nhiều, tranh cãi mãi cuối cùng một thị vệ rậm râu giành được việc này, Vân Diệp lấy từ trong nhà đá ra một cái dù, đeo lên cho hắn, kiểm tra một lượt liền nói có thể nhảy rồi, thừng buộc dù đã buộc sẵn, chỉ cần nhảy xuống, dù sẽ tự bung ra.
Thị vệ rậm râu tiếp nhận huynh đệ chúc phúc, thị lệ đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828116/chuong-867.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.