Vân Diệp ngồi trên Duyệt Quân lâu nhìn hai ngôi sao băng sáng rực từ trong thành bay lên mới gật đầu nói với Vô Thiệt:
- Đại sự đã định, Tiểu Ưng đã bắt được tên kia, chỉ cần tìm được mật thất ta chuẩn bị cho bọn họ, ở đấy vài ngày là xong xuôi.
Vô Thiệt đặt chén trà xuống, thong thả nói:
- Ta uống trà với ngươi suốt cả một ngày rồi, giờ có thể đổi bằng rượu, ngươi còn trẻ chịu được đói chứ lão già như ta không chịu nổi.
Lão Tiền lập tức mang rượu thịt đã chuẩn bị sẵn lên, ông ta già thành tinh rồi sao không hiểu lần này hầu gia lại đại thắng rồi, nhớ tới mấy mảnh đất tốt của nhà mình, người cứ như dẫm trên đám mây bồng bềnh, thấy Tiểu Linh Đang bận rộn nấu cháo đằng sau, khuôn mặt giờ nở nụ cười rạng rỡ.
Trường Tôn Xung cưỡi chiến mã tay cầm một cái kích lớn, áo choàng đỏ rực bị gió thổi căng, oai phong lẫm liệt chạy lên ngọn núi, nhìn thành Nhạc Châu bốn phía bốc khói như đống đổ nát, cầm roi ngựa chỉ Dương Nguyệt Minh:
- Thành trì thế này ta đánh một trận là hạ được.
Dương Nguyệt Minh lắc đầu:
- Đại soái nhà mỗ không cho tiến công, chỉ cần giữ cổng thành không cho thủy tặc chạy ra là được, trong thành không có lấy một hạt gạo, đói ba ngày thì hảo hán rèn từ sắt cũng nhũn thành bùn, tới khi đó chúng ta vào nhặt chó chết, không cần hi sinh tính mạng huynh đệ.
- Đánh trận với đại soái các ngươi luôn chán ngắt, thủy tặc mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828088/chuong-839.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.