Trương Bảo Tương nhận được mệnh lệnh của Hầu Quân Tập tới đón Lộc Đông Tán tới Sóc Phương, hắn đã dẫn năm trăm kỵ binh tới nghênh tiếp.
Hoạn Nương nhìn Lộc Đông Tán bị đại quân đưa đi khỏi Vân gia, hai nhân mềm nhũn ngã xuống đất, Na Mộ Nhật từ hậu đường chạy ra ôm Hoạn Nương khóc, Vân Mộ cũng khóc, Vân Cửu ngột ở ngưởng cửa thở dài, Lão Tôn Lão Lưu hổ thẹn cúi đầu. Biết làm sao được, bất kể thế nào Vân gia cũng không thể có quá ba mươi người được võ trang ở mục trường, nếu không là phạm pháp, ba mươi ngươi không kháng cử nổi Lộc Đông Tán.
- Vân Cửu, thu thập hành trang, chuẩn bị xe ngựa, chúng ta vào quan ngay! Hoạn Nương ngực phập phồng không thôi, mở bình pha lê, cẩn thận uống một chút dịch thể trong đó, đẩy Na Một Nhật, bế Vân Mộ ngồi lên ghế nói: - Chỉ có vào quan về nhà, nơi này giao cho đám Cáp Xích là được, tiểu nương tử ở đây không an toàn, hiện giờ thời gian còn sớm, chuẩn bị xong là xuất phát, bớt xe, thêm ngựa, ai cưỡi được ngựa thì không ngồi xe, đi suốt ngày đêm vào quan.
Na Mộ Nhật lần này rất nghe lời, vừa rồi nấp đằng sau nghe trộm, biết chuyện rất phiền toái, Hoạn Nương không cho nàng ra, mặc dù nhất thời lấy thuốc trị hen suyễn lừa được Lộc Đông Tán, nhưng với loại người này không được có chút sơ xuất nào. Khuê nữ là mạng sống của mình, nàng không dám tưởng tượng khuê nữ bị người ta cướp đi thì trượng phu sẽ có phản ứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828079/chuong-830.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.