Vượng Tài là vua chó, nó chạy liền có mấy con chó chạy theo, tiếng chó sủa vang vọng thảo nguyên, một con Tạng ngao dám đấu với ba con sói còn giành chiến thắng, một bầy Tạng ngao là sự tồn tại vô địch trên thảo nguyên.
Vân Mộ dẫn đại quân của mình xông thẳng vào địch, đó là một bầy cừu, đám cừu tức thì nhốn nháo, kêu be be chạy tán loạn, thương gỗ của tiểu nha đầu không ngừng chọc vào mông đàn cừu, thế là loạn càng thêm loạn.
Na Mộ Nhật đang tắm, nghe thấy bên ngoài cừu kêu náo loạn, chẳng mặc y phục đã muốn chạy ra ngoài, bị Hoạn Nương giữ chặt lấy, ấn vào bồn tắm.
- Nha đầu đang chơi thôi, cừu loạn còn có mục dân, không mặc y phục đã chạy ra ngoài, còn biết xấu hổ không hả?
- Cừu chạy rồi!
Na Mộ Nhật sốt ruột vỗ chậu gỗ:
- Chạy thì chạy, đáng mấy đồng chứ, nha đầu đáng thương, chẳng có đồ chơi, chỉ biết cưỡi chó đuổi cừu, đóng đại tướng quân, có mỗi niềm vui ấy thôi, lão thân nhìn mà chua xót, cô lại chỉ lo cho cừu của mình.
Hoạn Nương lấy khăn tay chấm nước mắt:
- Cừu là đồ ăn, mục nhân dựa vào cừu mà sống...
Na Mộ Nhật vừa mới nói được một nửa thì bị Hoạn Nương cắt ngang:
- Đó là mục dân, còn cô không phải, cô là phu nhân tòng lục phẩm, cô không dựa vào cừu mà sống, cô có bổng lộc triều đình nuôi, thân phận nào phải nói lời đó, mai là "nãi nhật", đầu nhân trong bộ lạc đều tới Âm Sơn, còn cả đầu nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828071/chuong-822.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.