Tiền Thăng bên cạnh mỉm cười nhìn phu phụ thứ sử làm việc, bốn có chút vui mừng, con cháu phú quý biết cái khổ của nông gia nên xuống ruộng, ai ngờ hai người đó ném mạ bừa bãi xuống ruộng rồi lên xe, nghe nói tới bên hồ nướng cá, thế là xong rồi? Nhìn đám mạ xiêu vạo, bắp thịt toàn thân Tiền Thăng run lên.
- Đây là xỉ nhục của Nhạc Châu!
Tiền Thăng ngang ngược ngăn cản tòng lại muốn giúp thứ sử cắm thẳng lại mạ:
- Để mảnh ruộng này như thế, để người ta thấy thứ sử làm rộng như thế nào.
Lưu Tiến Bảo cười hăng hắc:
- Hầu gia nhà ta là sỉ nhục của Trường An lâu rồi, là sỉ nhục Nhạc Châu thì sao, hoàng hậu nương nương nói từ khi Trường An có hầu gia liền dung tục ba phần, hám lợi thêm ba phần, tới Nhạc Châu, bầu trời không cao thêm ba phần là phúc của bách tính Nhạc Châu rồi.
Nói xong nghênh nang bỏ đi.
Tiền Thăng thiếu chút nữa chết nghẹn, thở phì phì rất lâu mới khôi phục lại, sai người kiếm một cái biển gỗ, vung bung viết:" Lam Điền huyện truyền mệnh hầu Thứ sử Nhạc Châu Vân Diệp trồng ruộng tại đây." Còn bảo người cắm biển gỗ vào lán, tránh mưa gió làm hỏng chữ.
Hàn Thành không ngừng cầu khẩn lão hữu thận trọng, làm thế là đắc tội với huân quý, không thể vì chút chuyện nhỏ mà hủy bản thân, nhưng Tiền Thăng lửa giận át lý trí căn bản không nghe, đỏ mắt cảnh cáo Hàn Thành nếu dám nhổ tấm ván này sẽ tuyệt giao.
Xa giá của thứ sử đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828066/chuong-817.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.