- Sư mẫu, con muốn vào kho vũ khí xem có vũ khí thích hợp với mình không, đao kiếm trong thư viện không thuận tay gì cả. Địch Nhân Kiệt vừa giúp Vân bảo bảo kỳ mực trên người, vừa rầu rĩ nói với Tân Nguyệt.
- Tiểu Kiệt, con là đứa ngoan nhất trong nhà, đừng học đám Thì Thì, luyện võ có gì hay chứ, một khuê nữ xinh đẹp là thế mà suốt ngày nhảy lên nhảy xuống, nam hài càng không nên học võ nghệ gì cả, con xem Trình bá bá đó toàn thân thương tích, mà có lên chiến trường mấy đâu. Vân bảo bảo học viết chữ mà làm toàn thân lấm lem mực, còn không chịu ngồi yên, cứ nghịch nước, Tân Nguyệt một mình tắm cho con rất vất cả, Địch Nhân Kiệt ngoan ngoan tới giúp sư nương: - Chăm chỉ học theo sư phụ con đi, sư phụ con không biết võ nghệ, nhưng có chiến công trác tuyệt nhất, cầm đao lên lên tường thành chém giết với người ta không phải là chuyện nam nhân nhà ta nên làm, mà là ngồi chỉ huy người khác đánh trận mới đúng, con từ nhỏ ốm yếu, cả Tôn tiên sinh cũng không điều trị được, một năm số lần bị bệnh còn nhiều hơn cả Tiểu Vũ, ngoan, kẻ ngốc mới lao lực, con là người thông minh, chỉ động não là được.
Rửa sạch mực cho Vân bảo bảo xong, Địch Nhân Kiệt ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài, Tân Nguyệt mủi lòng, lại nói: - Chìa khóa đây, con đó, chọn cái nhẹ nhất thôi, sư phụ con làm rất nhiều thứ cổ quái, nghe nói uy lực lớn lắm, vài thứ còn phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828057/chuong-808.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.