Đông Ngư sách hai con cá tươi vào, miệng ú ớ nói " đuôi cá, đuôi cá" Vân Diệp bảo hắn, đừng suốt ngày ngậm miệng, không nói thời gian dài, thính lực sẽ sụt giảm, tuy không rõ ràng, nhưng tốt hơn là hoa vân múa tay, hiệu quả không tệ, mọi người quen dần hắn nói gì rồi, không cần dùng tay giao tiếp với người khác có sức hấp dẫn lớn với Đông Ngư.
Ngay trước mặt Vân Diệp và thái tử, Đông Ngư dùng dao của mình xử lý hai con cá, chia thành từng đoạn, cho vào đĩa, thấy Vân Diệp không sai bảo gì nữa, khom người lui ra.
- Ngươi hình như suốt ngày đối đầu với thần tiên vậy. Lý Thừa Càn cầm đũa chỉ con cá, bực tức nói: - Nghe nói loại cá này là do thất tinh bắc đầu hóa ra, là tinh quân trên trời phạm lỗi đầy xuống nhân gian, hết hạn sẽ đi, ngươi không sợ thần tiên trách tội à?
- Cha ngươi còn đáng sợ hơn thần tiên gấp trăm lần, chẳng phải ta vẫn ăn thịt cá chép à? Lão nhân gia còn khen không ngớt miệng, hai ngày nữa ngươi sẽ thấy sơn thần đánh trống, đó mới là thần uy, bách thú bỏ chạy, chúng ta nấp ở bên sơn cốc săn, tùy tiện ném ra một cục đá cũng trúng, dã thú nhiều thành họa rồi, không giết đi, xây thành xong cũng là ổ cho dã thú, người không sống nổi.
Lý Thừa Càn chỉ nói miệng thế thôi, tay chả chậm lại tẹo nào, cầm đĩa cho cá vào xoong, trong khi đợi cá chín, hỏi: - Nghe nói ngươi thả chim ưng rồi? Cha ta thất vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828053/chuong-804.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.