Một tòa lâu nhìn ra muôn vẻ xã hội, Mạnh Hạo Nhiên viết ra câu "Khí đầm Vân mộng vây quanh, trồng trềnh sóng lượn lay thành Nhạc Dương." Là có lòng dạ bao la rồi. Quốc gia cường thịnh mới sinh ra nhân tài lãng mạn như Lý Bạch, Mạnh Hạo Nhiên, đương nhiên khi quốc vận sa sút thì thai nghén ra loại trách trời thương người như Đỗ Phủ, Bạch Cư Dị. Ngươi đọc thơ là có thể ngẫm ra xã hội có cường thịnh hay không.
Phạm Trong Yêm có thể hỉ, có thể bi, Vân Diệp thì không, y phải giữ một tâm thái phẳng lặng như giếng cổ ngàn năm, thong thả bước trên Duyệt Quân lâu nhìn thế giới trời nước một màu, trong bóng chiều tờ mờ như có mãnh thú ẩn nấp, trên trời cao có một con chim ưng bay lượt...
Làm sao biến kẻ địch vô hình thành hữu hình là vấn đề Vân Diệp luôn suy nghĩ mấy ngày qua, ngươi đứng dưới ánh mặt trời, người ta nấp trong bóng tối ngươi không nhìn thấy, muốn đối phó cũng chẳng nhìn thấy.
Có điều hiện giờ không cần phải nghĩ, khắp nơi là lưu dân, thủy tặc, cướp đường, đám người này nhất định không kháng cự được dụ hoặc, khống chế đám người này đao thật thương thật chém giết với Vân Diệp có phải hay không?
Sợ là sợ người ta không chơi thế, Lưu Phương viết thư nói mình đã tới Nhạc Dương, nhưng Vân Diệp ngay cả cái bóng cũng chẳng thấy, Động Đình Hồ tám trăm dặm, có thả mười con hổ vào cũng biến mất hút, không biết Lão Lưu làm cách nào ép đám người trong bóng tối ra đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828048/chuong-799.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.