Lý Nhị nhíu mày không nói, Trường Tôn thị tiếp lời:
- Với người như ngươi mà nói, làm gì cũng là đáng, vì ngươi có trí tuệ tương ứng với hành động, nhưng hương dân vô tri, chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt, không thấy lâu dài, đấu với ngươi, họ sẽ tan xương nát thịt, ngươi nhẫn tâm thế sao?
Vân Diệp ngồi xuống đất gãi đầu:
- Ngu xuẩn thì có lý, còn người thông minh phải nhường nhịn sao? Nương nương xem đi, đây là cách mà một đám hương dân vô tri có thể nghĩ ra ư?
Vân Diệp lấy báo cáo của thương đội Vân gia đưa cho Lý Nhị, hậm hực nói:
- Bắt đầu từ trấn Thúy Vi, bọn chúng đã dần mua đất đai một cách có quy mô có cổ chức, trước mặt kim tiền cực lớn, đất công của bốn huyện đều bán, mua là ai? Là hương dân, họ lấy đâu ra tiền tài? Thương đội Vân gia ngầm điều tra một thương gia của Tứ Hải hiệu đang ngầm thao túng, chỉ cần hương dân ấn dấu tay, Tứ Hải hiệu sẽ bỏ tiền mua giúp hương dân, vi thần đã tính rồi Tứ Hải hiệu không kiếm được đồng lợi nhuận nào, mục đích của chúng là không cho thần xây thành, hại người không lợi mình tới mức này thật khiến người ta ghê rợn.
Nói tới đó cười khổ:
- Bệ hạ, cái giá đám người này xin bệ hạ không quản tới chuyện Nhạc Châu là gì?
- Thường Hòa!
Lý Nhị chẳng hề ngạc nhiên, bình đạm nói ra nguyên nhân.
Vân Diệp chà tay đi quanh phòng, cấp bách nói:
- Bệ hạ bọn chúng yêu cầu người không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828024/chuong-775.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.