Lại cái trò này, bị cấm túc không phải chỉ một lần, về nhà không ra nữa là được, vừa định dẫn hộ vệ rời thành về nhà, Lưu Hoằng Cơ đưa tay ngăn lại:
- Ngươi đi đâu?
- Cấm túc, đâu phải lần đầu, về nhà nhốt mình hai t háng trong thư phòng là được.
Vân Diệp nhởn nhơ nói:
- Tiểu tử, lần này không có chuyện hay vậy đâu, có biến vườn hoang ở Khúc Giang không? Chính là vườn hoàng gia mà phòng ốc đổ một nửa ấy, đó là nơi ngươi bị cấm túc. Chà chà, thị vệ hoàng gia gác cửa, trừ sách, một ngày hai cái bánh, trà nước chẳng có, tiểu tử, nương nương giận lắm đó.
Thấy Đoàn Hồng chẳng có gì hay ho, chỉ cần nhìn thấy cái mặt muốn ăn đòn của hắn là Vân Diệp sẽ xui xẻo, Lưu Hoằng Cơ lách người, tên đó liền xuất hiện, trong góc còn có bốn năm tên đại hán mặt lạnh, Đoàn Hồng chỉ cầm ý chỉ huơ huơ rồi nhét vào lòng Vân Diệp, cười híp mắt sai hộ vệ dùng hoàng lăng trói y.
- Đoàn Hồng, con mẹ nó ngươi dùng cách trói bốn vó này với lão tử à? Đây cũng là do nương nương bảo sao?
- Không phải, nương nương chỉ nói trói ngài đưa tới viện tử Khúc Giang, không nói trói thế nào, nhưng nô tài đương nhiên hiểu ý, thấy trói bốn vó chặt nhất, hiếm khi dùng một lần, muốn thử xem.
Lưu Tiến Bảo mới tới gần đã bị Đoàn Hồng đá ngã lăn, chỉ dám theo xa xa, tới khi hầu gia bị người ta khiêng vào vườn hoang mới bảo hộ vệ tán ra xung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828013/chuong-764.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.