Ác bà nương này làm kỹ nữ vài chục năm không biết xấu hổ, lại làm tú bà vài chục năm nữa, về mặt ép nữ tử nhà lành làm kỹ nữ không biết bao nhiêu mà kể, có thể nói thần tăng quỷ ghét. Thế nhưng luật pháp Đại Đường không trị tội, đây là vì sao? Cũng bởi vì nàng làm nghề tuy thiếu đạo đức, nhưng cũng không phạm pháp. Từ Quản Trọng lập ra nữ lữ tới nay, bọn họ từ đó đã được buôn bán hợp pháp. Lời khó nghe, quốc khố triều ta cũng có phần của các nàng.
Chúng ta có thể phỉ nhổ nữ nhân này, khinh bỉ nữ nhân này, nhưng lại không có quyền cướp đoạt sinh cơ của nàng. Hoàng quyền quy về bệ hạ, chính là để quản lý nhiều tầng lớp bách tính Đại Đường. Có học giả uyên thâm, có vô song lực sĩ, cũng có nông phu an phận thủ thường, như vậy tự nhiên cũng sẽ có ác phụ như Yểu nương vậy, có tốt có xấu, tất cả đều là con dân bệ hạ. Người tốt sẽ được bệ hạ tưởng thưởng, ngược lại người xấu sẽ bị trừng trị thích đáng.
Trong nhà chúng ta nếu có bại gia tử, lão phụ thân sẽ than thở. Thế nhưng dù ta tạo nghiệt gì, ai thán thì ai thán, hoặc có đánh một trận xong cũng vẫn cho ta cơm ăn đúng không? Bệ hạ với bách tính cũng giống như vậy thôi, nói không chừng lúc này bệ hạ xem hồ sơ tội phạm, có lẽ đang ai thán cũng nên.
Thẩm Công Hải hài hước nói, nhất là tới đoạn hoàng đế bệ hạ đang phiền não thì đều lộ vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827991/chuong-742.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.