Hoàng đế bệ hạ tự mình quan sát lão đào thụ, cũng tự mình nghiệm bức đồ án kia, quả nhiên giống như Vương Khuê nói, trên cành khô to bằng miệng chén xuất hiện một bức [Lão tử xuất quan đồ], râu tóc rõ ràng, mang đậm phong thái cổ xưa, tuyệt không phải do con người làm ra. Hoàng đế thấy vậy lập tức quỳ bái, chỉ tiếc cây đào đã chết, đành cho người đào cả gốc đào lên, coi là chí bảo mang vào hoàng cung, lập đàn thờ cúng cả bốn mùa.
Triều thần liên tiếp có ý kiến, bảo vật như vậy cần phải đưa đến Lão quân quan. Lão tử chính là tổ đạo gia, không những chỉ là tổ tiên hoàng tộc, mà còn là tổ tiên vạn dân, cần phải được vạn dân thờ cúng mới phải. Lý Nhị bất đắc dĩ đành phải mang cành đào gửi tới Lão quân quan, trong nhất thời bách tính Trường An chen chúc, cửa Lão quân quan phải mở cả ngày để nghênh đón khách hành hương tứ phương.
Vật ấy vừa ra, thần phật Trường An không khỏi buồn bã thất sắc. Trong thời gian ngắn cũng không có thần phật xuất thế, huyện lệnh Vạn Niên cũng bởi vậy được thăng quan ba cấp, phơi phới đến Hoài Nam đảm nhiệm Thứ sử.
Trong nhà tắm nhà Hoàng Thử, Vân Diệp trần truồng nằm sấp trên sạp trúc, Hoàng Thử đang ra sức chà lưng cho y. Vân Diệp chờ cho đến lúc toàn thân đỏ hồng lên mới bước vào trong bồn tắm, dập dềnh trong thùng gỗ lấy rượu ấm ra làm vài ngụm, khẽ nói với Hoàng Thử ngồi đối diện:
- Hãy quên chuyện này đi, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827986/chuong-737.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.