Hi Mạt Đế Á nghe giải thích xong cực kỳ bội phục tri thức uyên bác của Vân Diệp, thề sau này thấy lý luận của tiên hiền cổ đại là ủng hộ, tuyệt không nói hai lời
- Đúng rồi, sau này nói chuyện với người ta cứ mở màn bằng Tử nói, nói thế cả hoàng đế cũng phải lắng nghe, nếu không là đại bất kính với tiên triết, đánh đâu thắng đó
- Tử nói, phi lễ vật thị
Hi Mạt Đế Á đột nhiên mang Khổng Tử ra, rồi bảo với Tân Nguyệt:
- Vừa rồi y nhìn trộm ngực ta
Tân Nguyệt lập tức phát tác, nhéo Vân Diệp một cái thật đau, lôi Khổng Tử ra quả nhiên đánh đâu thắng đó
Học được cách nói tiếng người, Hi Mạt Đế Á liền chạy tới lán đám Lý Cương khoe, hôm nay thư viện có cái làn cực lớn, trừ lán hoàng gia ra thì lán của thư viện là lớn nhất
Vân Diệp vừa bực mình vừa buồn cười, xoa hông dựa vào ghế lười nhác nhìn Lý Thái hoa chân múa tay, lý luận với mấy lão già tới từ Thái Sơn về khí, người tìm hắn lý luận ngày một nhiều, hắn càng hưng phấn, nói văng bọt vẫn giữ ưu nhã là phong độ lễ nghi hoàng gia, mấy lão già đi lên đều xưng là sư phụ, đỡ ngồi, pha nước, làm Lý Nhị không ngừng cười lớn, chỉ con khoe với hoàng tộc
Trường Tôn thị cũng cũng mỉm cười suốt, đại nhi tử là thái tử, trung hậu ôn hòa, khắp triều không ai dị nghị chuyện kế thừa của hắn, nhị nhi tử bụng đầy kinh luân, nay đang biện luận cùng quần nho, nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827976/chuong-727.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.