Bát cơm to như đầu người, Mông Na ăn liền hai bát, vẫn thèm thuồng nhìn số thức ăn thừa Ăn cơm xong, lấy canh súc miệng, Vân Diệp cầm vò rượu nho rót cho mọi người, bọn họ có thể không quen uống rượu mạnh
Rượu ngà ngà rồi Vân Diệp mời hỏi chuyện trưởng lão:
- Năm nay trại thu hoạch ra sao Hội bái nguyệt tổ chức được mấy lần rồi
Trưởng lão vuốt râu đắc ý nói:
- Năm ngoái thu hoạch tốt lắm, công chúa thu chút thuế rất ít, lương thực đủ ăn, chuối tiêu trong rừng tới năm nay còn chưa hết, ăn từ đầu năm tới cuối năm không hết, còn đem ra chợ, đổi được rất nhiều vải
- Có dã phú phá trại không Có bị người khác tới ức hiếp không
Nghe thế Mông Lỗ vỗ ngực, oai phong nói:
- Không ai, dám, nghe nói ngươi đang đánh nhau với người khác, ta tới giúp, ngươi
Mông Lỗ nói tiếng Hán không lưu loát, làm Vân Diệp mắt cay cay, chuyến đi Liêu Đông của mình đã kết thúc, viện binh giờ mới tới, một ông già, một nữ tử, một tráng hán, đó là viện binh của mình, đó là viện binh duy nhất của mình
Đám người trên triều chỉ đợi tin Vân Diệp chiến bại, huân quý đại lão trong quân đội cũng chỉ đợi cái cớ để xuất binh, ngay hoàng đế cũng chuẩn bị ứng phó khi Vân Diệp thất bại, ai ngờ ở trong cái trại nho nhỏ ngoài vạn dặm, có một đám sơn dân nửa mông muội lo lắng cho bằng hữu của mình, sợ bằng hữu chẳng may không đánh được địch thì sao, vì giúp bằng hữu mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827964/chuong-715.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.