Nguyên Gia gãi đầu không hiểu gì cả:
- Chèo thuyền sao lại hạ tiện, đây là tranh thủ thời gian buổi sáng kiếm kinh nghiệm thực tiễn, ở thư viện rất bình thường, nàng xem hiện chèo thuyền hộ ta là Thẩm Công Hải, cha hắn là thứ sử, hắn vẫn chèo thuyền đấy thôi. Nàng không hiểu đâu, đây là bài học, tiên sinh nói, bài học này còn quan trong hơn trên lớp mấy phần, cuối kỳ có đánh giá, nếu không hợp cách, không được chứng minh tốt nghiệp của thư viện, không thể xuất sư.
Tiểu Nguyên Bảo nghi hoặc chốc lát, lập tức mặt âm u, run rẩy nói:
- Ngươi làm tiện dịch đã đành, giờ còn biết nói dối. Có học đường nào làm như thế, ta bán thân vào thanh lâu là mong ngươi có ngày thành đạt, dù chết cũng cam lòng. Có biết ta hay tin ngươi thi đỗ vào thư viện vui thế nào không, biết tương lai ngươi không cưới ta, vẫn cứ mừng cho ngươi, chỉ cần ngươi thành công, ta chết cũng không làm cha mẹ thất vọng.
Nhìn Tiểu Nguyên Bảo khóc như mưa, Nguyên Gia cười khổ chẳng biết giải thích thế nào, Tiểu Nguyên Bảo là đồng dưỡng tức của hắn, cha mẹ hắn nuôi như khuê nữ, hi vọng một ngày Nguyên Gia trưởng thành, hai người thành thân, không ngờ một ngày song thân đều mất, khi ấy Nguyên Gia còn đang học trường tư thục, thành tích cực cao, tiên sinh nói tương lai nhất định có thành tựu, tiếc là trong nhà không thể nuôi hắn học được nữa, Tiểu Nguyên Bảo bán thân vào thanh lâu, kiếm tiền lo tang sự, lại bỏ tiền giúp Nguyên Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827959/chuong-710.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.