Nhổ neo, lên đường, bè gỗ thuận theo dòng nước, Liêu Thủy mùa xuân chảy cuồn cuộn, tuyết tan đi tụ vào sông lớn, sông càng trở nên hùng vĩ, nước mặt dù không trong như mùa đông, nhưng làm Vân Diệp nhớ tới con sông kia ở Lũng.
Vân Diệp nằm trên sàn thuyền, phanh áo ra, để ánh nắng ấm áp mùa xuân xua đi u ám trong tim, Vượng Tại sán tới, nằm bên cạnh, lấy đầu ủi y, trước kia Vân Diệp luôn nằm dựa vào bụng mình, sao hôm nay lại nằm trên mặt đất.
Nhích người, gối đầu lên bụng Vượng Tài, bản thân thoải mái, Vượng Tài cũng thoải mái, Lão Phương trước kia là quản sự ngoại viện của Vân gia, gặp hầu gia rồi, đương nhiên làm lại nghề cũ, pha trà xong, cẩn thận vớt vụn trà, kiểm tra một lượt, thấy nước trà vàng óng trong veo mới hài lòng. Đầu bếp của Vân gia cũng ở ngay trên thuyền, làm cho Vân Diệp hai món điểm tâm nhỏ, bánh hoa hồng quá cứng, bánh hoa quế lại quá ngọt, Lão Phương bĩu môi, đá mạnh hai phát vào mông hắn mơi nguôi giận một chút, thứ này nếu ở nhà chỉ xứng cho hạ nhân ăn.
Bê đĩa lên sàn thuyền, đặt bên cạnh Vân Diệp, giờ người béo ra, khom lưng xuống trở nên vất vả, nhưng ông ta vẫn làm rất đúng phép tắc.
Vân Diệp đang nhắm mắt đột nhiên nói:
- Phương thúc, chúng ta chia tay một thời gian, sao lại trở nên xa lạ thế, ta không phải người cầu kỳ phép tắc, làm bản thân mệt như vậy làm gì?
- Hầu gia, nhà ta cũng là nhà có danh vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827888/chuong-638.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.