Ngủ trong đống chăn lông, Vân Diệp đầm đìa mồ hôi, mi mắt không ngừng run run, tay chân co lại trong lòng như đứa trẻ sơ sinh, khóe mắt liên tục có nước mắt trào ra, chẳng bao lâu làm gối ướt cả mảng.
Trong mơ y chạy không ngừng trên thảo nguyên, đằng sau là lửa lớn, khắp nơi là cỏ dại, không có chỗ để nấp, biết rõ mình chỉ cần nhảy vào dòng sông trước mắt là thoát, ai ngờ bất kể chạy bao lâu cũng không tới, vì dòng sông kia cũng đang chạy, giống như trăng trên trời, ngươi đi nó cũng đi, lại giống như mây trắng, ngươi dừng nó cũng dừng.
Dã hỏa trên thảo nguyên, cho dù là con sói chạy nhanh nhất cũng khó tránh khỏi sức cùng lực kiệt gục ngã trên mặt đất thành cái xác cháy xém, người chẳng thể so với sói, bất kể thế nào cũng không chạy thoát được dã hỏa.
Vân Diệp đã thấy người bị chết cháy, cũng thấy dã hỏa, mấy đứa bé nghịch ngợm đốt một đống cỏ trên hoang nguyên, đứa thông minh chạy ngược chiều gió, chỉ có một đứa bé ngốc bị lửa đuổi đít, đợi tới khi người lớn tìm thấy nó thì nó đã chết trong một khe đá hẹp, không một ai biết làm sao nó có thể chui vào trong khe đá hẹp như thế, đứa bé bằng cỡ nó bất kế thế nào cũng không chui vào được.
Khi những người lớn tách đá lấy nó ra, không ai dám nhìn chỉ có cha nó lấy vải trắng bọc nó lại, đặt một đêm mà lớp vải trắng dày bị mỡ làm ướt đẫm, lúc này người lớn mới biết đứa bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827872/chuong-622.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.