Nói thì nói, thân phận vẫn phải xác nhận, Lưu Phương lấy một phong thư trong lòng ra, Vân Diệp cũng chẳng làm ra vẻ, mở ra đọc từ đầu tới cuối, chú ý mật hiệu mà bình thường Lý Cương viết thư không dùng, lúc này mới xác định là bút tích của ông.
- Lưu tiên sinh hại tiểu tử thật thảm. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Vân Diệp không kìm được tiến thở dài:
- Thế là sao? Hôm nay lão phu và hầu gia gặp nhau lần đầu, cớ gì lại nói thế?
Lưu Phương không hiểu ra sao:
- Ngài dẫn đại quân tàn phá Lĩnh Nam suốt tám năm, sau đó mang đầy chậu, đầy hòm trở về, bốn mươi năm sau, vãn bối cũng đem quân tới An Nam, nhưng ngài đã vét hết sạch rồi, vãn bội có lột da hút tủy cũng chẳng kiếm được mấy món bảo bối ra hồn, thổ nhân nói, tích trữ mấy trăm năm bị ngài mang đi hết, dù vãn bối có giết bọn họ cũng chẳng lấy được châu báu ra.
Vân Diệp mặt mày sầu thảm oán trách:
- Vãn bối gần như tay trắng trở về, thiếu chút nữa không biết ăn nói với bách quan ra sao, vãn bối thảm như thế, chẳng được oán trách vài câu sao?
Lưu Phương cười nghiêng ngả, chỉ Vân Diệp nói:
- Tên tiểu tử kia tưởng lão phu không biết chuyện ở Lĩnh Nam sao? Tiền tài ngươi mang về chất kín quốc khố, càng không phải nói tới lương thảo cứu tai ở Hà Bắc, hiện nơi đó thành bảo địa phong thủy bổ xung lương thảo cho Đại Đường, còn chưa biết đủ ra?
- Lưu tiên sinh, hay là đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827860/chuong-610.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.