Vân gia khác với nhà khác, da của nhà mình, tự đem bán, chưởng quầy tiện nghi phường yêu cầu mấy lần đều bị Tân Nguyệt từ chối, Liêu Đông là chốn lãnh lẽo khắc nghiệt, nên nơi đó sinh ra da tốt, hàng nơi khác đều kém một bậc, tất nhiên giá cũng khác nhau.
- Cho Đỗ gia một cửa hàng ở chợ đi, chọn chỗ tốt ấy, cho phép Đỗ gia mang da về bán, chúng ta chỉ bán loại thượng hạng, thị trường tầm trung nhường ra.
Vân Diệp nghĩ một lúc rồi nói với Tân Nguyệt quyết định của mình, Tân Nguyệt gật đầu, lần sau các quý phụ tụ hội, mình sẽ uyển chuyển truyền tin này cho Đỗ gia, để họ biết Vân gia không phải cái nhà chỉ biết chiếm lợi không chịu được thiệt thòi.
Tối ngủ không ngon, hiện đầu óc Vân Diệp mơ mơ hồ hồ, nếu còn không ngủ, đưa ra quyết định cũng lẫn lộn.
Nghiêm khắc nói với Tân Nguyệt, mình bị bệnh rất nặng, cần nghỉ ngơi, hiện bất kể là ai cũng đóng cửa không gặp, ngủ ngon một giấc mới là chuyện cấp bách, Trường An nước sâu sóng dữ, cần phải có một cái đầu tỉnh táo.
Khi Vân Diệp tỉnh lại phát hiện ra trời đã tối om, cả đêm không ngủ, lại thêm ân ái quá độ, nghỉ ngơi thời gian dài như thế vẫn thấy toán thân nhức mỏi, nằm trên giường đầu óc không ngừng vật lộn, có nên dậy ăn một bữa không? Hay là tiếp tục ngủ?
Trong phòng im phăng phắc, chỉ có ánh sáng lập lòe phát ra từ lò, ấm nước trên lò đang sôi ùng ục phả ra hơi trắng. Nước sôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827834/chuong-584.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.