Rời hoang cung, Nhan Chi Thôi không muốn ngồi xe trâu nhà mình, bảo Vân Diệp tiễn mình một đoạn, đỡ ông cụ lên xe xong mới chui vào, vừa vào đã thấy hai mắt ông cụ sáng như sao, không nhầm được, có ông già gần trăm tuổi nào hai mắt lại như thế không?
- Tiểu tử, trên đời này thực sự có nơi không ai biết sao? Nếu có núi tiên ngoài biển, không biết đẹp nhường nào?
- Lão gia tử, đừng nằm mơ nữa, tiểu tử tới Bồng Lai, Phương Trượng rồi, chỉ là cái đảo nát, trên đó không có thuốc trường sinh, chỉ có cỏ dại và rắn độc, còn có khỉ đầy núi, bị người ta lừa không ít tiền.
Nhan Chi Thôi thấy Vân Diệp không hề có ý đùa cợt, thở dài:
- Lời ca đó đúng là không thuộc nhân gian, Vân Diệp, mong rằng ngươi nói chính xác, không có núi tiên, cũng không có thần tiên, nếu không hậu quả khó lường, ta thấy lòng của bệ hạ đã dao động, nếu đi vào vết xe đổ của Tần Hoàng thì rất tệ.
- Nhan sư, tiểu tử có thể khẳng định, văn tự đó là của nhân gian, người không viết được, không có nghĩa là người khác không viết được. Tiểu tử đã gặp một cao thủ làm thơ, thơ của ông ta như trừ miệng chảy ra, uống một ngụm rượu là có cả đống thơ, lão gia tử muốn có bao nhiêu, ông ta há miệng ra là có. Tiểu tử tin chắc, Đại Đường thịnh thế kéo dài thêm trăm năm nữa, người như vậy sẽ xuất hiện, hơn nữa còn có khắp nơi, tới khi đó người xem thi ca như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827831/chuong-581.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.