Ba ngày sau Vân Diệp lấy ngọc bài ra, quả nhiên thơm ngào ngạt, cho cái mũi chó của Xứng Tâm ngửi qua, hắn cũng chẳng ngửi được ngọc bội có mùi gì lạ, chỉ luôn miệng than tiếc cho số long diên hương giá ngàn vàng.
Hai ngọc bội kia nếu đã không nhìn ra manh mối vậy không thèm để ý tới nữa, đào một cáo hố dưới tổ kiến ở thư viện, cho cái hộp chứa ngọc bội vào, Vân Diệp không nghĩ ai có thể lấy được hộp, về phần Lý Thái cầm ngọc bài chơi hai ngày, cuối cùng nói chỉ là ngọc, hắn mất đi hứng thú với thứ gì là không thèm nhìn thêm một cái.
Đại lễ nghi của Lý Nhị cuối cùng cũng kết thúc, làm tận hai tháng, ngay cả đại khảo vốn tiến hành vào mùa thu cũng chậm lại, ông ta không có năng lực cân bằng thư viện và học tử khác, đành trì hoãn tới năm sau, đã bắt đầu nghĩ tới kiến nghị ba năm đại khảo một lần của Vân Diệp.
Ngọc bội Vân Diệp treo ở đầu giường đã biến mất, làm y vui vẻ vô cùng, không cần phải nói, Đinh Ngạn Bình cũng biến mất, nhất định còn có cả Đơn Ưng, tên tiểu tử coi tình nghĩa hơn mạng này rốt cuộc không chịu nổi sư phụ nài nỉ, giúp sư phụ trộm ngọc bội.
Ngoài phòng đổ tuyết, đó là kết quả một đêm gió bắc thổi, trong thời tiết thế này Đơn Dưng mang theo lão què chẳng thể đi xa được, đợi thêm chút, để bọn họ chạy xa hơn, Vân Diệp thấy mình đúng là người có tình có nghĩa.
Vân bảo bảo rủ cha đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827818/chuong-568.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.