Người ta thường nói có hoa không thể thiếu rượu, có rượu chẳng thể thiếu tri kỷ, có hoa thì uống rượu, vậy vào rừng sao có thể không đái? Nhất là đứng trên đỉnh núi cao, nhìn xuống mặt đất, thành Trường An như hổ ở rồng nằm, Vị Thủy sáng long lanh chảy qua bình nguyên, cánh đồng trơ trụi chỉ còn lại từng mảng cao lương đỏ, con người đứng ở trên cao dễ sinh ra tự đại, nhìn cái gì cũng thấy nhỏ bé, mấy chục tên thiếu niên tức thì thấy đái một bãi có thể cuốn trôi bình nguyên Quan Trung.
Cuối cùng Trình Xử Mặc giành được thắng lợi, có danh hiệu Điểu vương, thắng bảy tám chục ngọc thạch treo lủng lẳng ở hông, hướng về rặng núi liên miên rống lên, tức thì tiếng vọng khắp nơi.
- Hoài Nhân, ngươi ra ngoài cần gì mang tám chục gia tướng?
Trình Xử Mặc lấy làm lạ hỏi, mỗi người mang mười gia tướng ra ngoài đã oai phong lắm rồi, Lý Hoài Nhân mang tận tám mươi gia tướng, nhà hắn có chưa tới hai trăm gia tướng, không hiểu hắn dốc toàn bộ lực lượng là vì sao?
- Tiểu đệ vốn không định mang gia tướng, đưa theo hai tên thư đồng đã thấy phiền, nhưng mà từ khi chúng ta ở thanh lâu bán đứng kẻ nào đó, tiểu đệ cảm thấy hộ vệ nhà mình không đủ, cảm giác có đại nạn trước mắt, đem theo nhiều người tốt hơn.
Trình Xử Mặc gật gù tán đồng:
- Ta nghe đồn Lý Tịnh vốn định bỏ báo thù rồi, về sau nghe tiểu nhân xúi bẩy, sau đó chúng ta gặp tai ương. Vấn đề của ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827804/chuong-554.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.