Đại lễ nghi còn chưa hết, chỉ mới tiến hành được một nữa, còn lại đều là thời gian Lý Nhị độc diễn, tế trời xong phải tế tổ, tế tổ xong phải tế vong linh chết trận.
Các hòa thượng xây một ngôi chùa đẹp lộng lẫy ở bên Khúc Giang, cao tăng toàn thiên hạ tụ tập ở đây, tế vong linh khắp thế gian trong hương khói mù mịt.
Những nữ sĩ xinh đẹp tha thướt và những sĩ tử ngâm thơ làm từ bên Khúc Giang đã không thấy bóng dáng đâu nữa, còn lại toàn là một màu đỏ của áo cà sa, tiếng Phạn lấp kín trời đất, gạo ngũ sắc đổ xuống sông như không phải tốn tiền mua, đám cá chép béo múp trong song tức thì thành thượng khách.
- Tốn một ngạn vạn tiền đúc, nhưng không biết vong linh thiên hạ có được bình yên không?
Trường Tôn Xung thu quạt gấp lại, chỉ chùa Đại Từ An, uống cạn rượu trong tay, lại lẩm bẩm:
- Nếu vong linh chết trận dưới trướng của ta được giải thoát, lão tử có quỳ ba ngày ba đêm cũng chẳng hề gì.
Lý Thái chân hơi cà nhắc, là do cha hắn đánh, không liên quan tới người khác, hôm nay nghe nói Trường Tôn Xung mới khách ở Khúc Giang, thế là có phải lết cái mông nát cũng tới, yến hội này cũng có một cái tên, gọi là thiếu niên quần anh yến, mình nói thế nào cũng là thiếu niên hào kiệt, có lý nào lại không đến?
Chủ trì yến hội là Lý Thừa Càn, Trường Tôn Xung thực ra là chân sai vặt, thái tử điện hạ không tiện công khai mời người yến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827794/chuong-544.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.