Hoàng đế đi rồi, đám võ tướng lại ghép ra được vài bài thơ con cóc, thứ thơ đó cũng làm bọn họ hớn hở ra mặt, cho rằng mình đã khoác chiếc áo học thức lên người, đến khi tiếng trống họp chợ buổi sáng vang lên, đám tướng quân nốc rượu cả đêm mới lảo đảo lên xe về, xe ngựa của Vân gia tới đón Vân Diệp, nụ cười thô bỉ của Lưu Tiến Bảo làm Vân Diệp rất tức giận, nhưng bản thân mệt quá rồi, không thèm tính sổ với hắn, chui đầu vào xe là lăn ra ngủ.
Mơ mơ màng màng về tới nhà, nằm lên giường, đá giày đi, thư thái chui vào chăn, chuẩn bị ngủ tới mai hẵng tính. Tân Nguyệt, Na Mộ Nhật lén lút đi vào như trộm, Tân Nguyệt thu giày trượng phu lại đặt dưới giường, ghé vào người y ngửi đi ngửi lại như chó, khả năng là không ngửi được thứ phải có, lại gọi Na Mộ Nhật tới ngửi, Na Một Nhật tới ngửi, ngoài mùi rượu nồng nặc thì không có mùi gì khác.
Đắp chăn cho trượng phu, lại lén lút rút lui, qua chỗ rẽ Na Mộ Nhật tức tối nói:
- Mấy đứa bé nói bậy bạ, phu quân không bao giờ tới mấy nơi lung tung đó, Na Mộ Nhật xinh đẹp như vậy, không tới tìm muội, đi tìm đám nữ nhân xấu xí làm gì?
Tân Nguyệt học Vân Diệp chắp tay sau lưng đi đi lại lại, nghi ngờ nói:
- Tiểu Vũ có lẽ sẽ nói dối, nhưng Thì Thì thì không, nghe thấy bọn họ nói đi thanh lâu, là nhất định đi thanh lâu, nhưng Lưu Tiểu Bảo nói phu quân ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827779/chuong-529.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.