- Trời xanh biếc, lá vàng úa, gió thu cận kề, nhạn bắc bay về phía nam, hiếm khi sắc thu tới liên tiếp, hay, hay.
Vân Diệp thu cây quạt giấy trong tay cắm phía sau cổ áo, Trình Xử Mặc, Trưởng Tôn Trùng, Lý Hoài Nhân học theo, họ đã quen với cái bệnh lâu lâu phát ý của Vân Diệp.
- Diệp tử, hiện tại cỏ còn xanh lắm, đâu ra lá vàng, khi ta tại Bắc Hải, chim nhạn còn đang ấp trứng, không bay đến Trường An nhanh thế đâu, ca ca ta hành quân thiên lý, truy đuổi thái tử Cao Xương ngày đêm không bỏ, có thể nói không công lao thì cũng khổ lao, ngươi ở nhà hưởng phúc, rảnh thì nghĩ thêm mấy món ngon đi, đồ nhắm vừa rồi chưa được đâu.
Lý Hoài Nhân xỉa răng hỏi Vân Diệp, thì ra là chuẩn bị đến Vân gia kiếm bữa ăn ngon, ai ngờ Vân gia dựa theo cơm nước lễ nghi ăn như của nhà mình.
- Chữ nghĩa vất cho chó ăn rồi hả, bữa cơm Diệp Tử cho chúng ta ăn tốt nhất từ khai quốc đến nay rồi đấy, bích hồ thố cần, mẫu đan yến thái, tuyết dạ đào hoa, chính khí áp, minh hỏa thủy luyện độc, lại thêm "Hòe diệp lãnh đào", món chính cơm hoàng lương, bảy món này không thể đổi, bệ hạ mời huynh đệ ta cũng chỉ mấy món đó, bách chiến quy lai, vương hầu gia khoản đãi đồng đội là phải chú ý, ăn thịt thoải mái, ngươi bảo Diệp Tử còn làm người nữa được không?
Trưởng Tôn Trùng khinh bỉ nhìn Lý Hoài Nhân, cảm thấy người này không giống như thiếu gia sinh ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827769/chuong-519.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.