Ở thư viện há miệng cười suốt ngày, Trình Xử Bật không giải được đề toán cũng không nổi giận, mặc dù chỉ là phương trình rất đơn giản, dạy tới tám mươi lần rồi, nhưng Trình Xử Bật mặt vẫn đỏ bừng như bị táo bón, không làm khó thằng bé này nữa, tuy cao hơn cả Vân Diệp rồi, nhưng bản chất vẫn là một đứa bé.
- Xử Lượng, nếu tiết sau mà Xử Bật vẫn không giải được bài này thì ngươi chuẩn bị chịu phạt, nếu thi cuối kỳ không hợp cách, kỳ nghỉ này của ngươi cũng miễn luôn, thư viện còn thiếu một hòn giả sơn, tới khi đó do ngươi làm.
Vốn mang bộ mặt không liên quan tới mình, Trình Xử Lượng tức thì thất kinh, lắp ba lắp bắp hỏi:
- Tiên sinh, Xử Bật không làm được bài, vì sao lại xử phạt đệ tử? Đệ tử làm bài tốt lắm mà.
- Đưa tay ra.
Nge Trình Xử Lượng nói thế, Vân Diệp mặt âm trầm đi tới bên cạnh bắt hắn thò tay ra, đánh thật mạnh vào tay trái năm gậy, không nương tay chút nào, tiếng thước rất đanh. Trình Xử Bật đang xem trò vui tức thì không cười nổi nữa, cả kinh nhìn Vân Diệp.
- Ngươi biết sai chưa?
Vân Diệp hỏi Trình Xử Lượng lần nữa, giọng càng nghiêm khắc hơn, trong phòng học im phăng phắc, đám học sinh đều ngậm chặt miệng, không nói lời nào.
Trình Xử Lượng nghĩ không ra rụt rè đưa tay phải tới, chuẩn bị nhận phạt.
- Vẫn tay trai, tay phải cần viết chữ, làm bài.
Đánh ba gậy nữa vào cái tay trái đã đỏ dừ của Trình Xử Lượng, nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827758/chuong-508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.