Cùng Lý Nhị tiếp tục dạo chợ đêm, suốt dọc đường bị ông ta châm chọc, xỉ nhục, quá đáng nhất là đám con cái của ông ta mua đồ lại bắt Vân Diệp trả tiền, khi Lan Lăng ôm một con búp bê còn to hơn cả nó bắt Vân Diệp trả tiền thì trên mặt Lý Nhị mới có nụ cười, nhìn chợ đêm phồn hoa hỏi Vân Diệp:
- Ngươi thấy bỏ giới nghiêm có tốt không?
- Không tốt, cách cục của Trường An là để chuẩn bị cho chiến tranh, con đường rộng thẳng tắp là để thuận tiện vận binh, một trăm mười phường của Trường An là một trăm mười bảo lũy, là binh thành, cách cục như vậy không có gì đáng chê trách, nhưng là kinh thành thì không thỏa đáng, thần không dám tưởng tượng kẻ địch tới dưới chân thành thì sẽ là cảnh ngày tận thế ra sao.
- Lời này xem như có vài phần đạo lý, trật tự là thứ đặc trưng mà kinh thành cần nhất, giới nghiêm có thể cởi bỏ một cách giới hạn, nhưng cách cục tuyệt đối không thể sửa, ngược lại còn phải tăng cường. Ngươi nói Trường An là một tòa binh thành không hề sai, hơn sáu thành binh lực thường bị của Đại Đường quây quanh Trường An, dưới tình huống đó còn để địch tới dưới thành thì Trường An có kiên cố đến mấy cũng vô dụng. Trẫm cho rằng Trường Thành đã không còn là chỗ dựa cho thành trì nữa, nghĩ Trường Thành có thể đứng vững ngàn đời làm chỗ dựa cho thành trì thì thế nào cũng có ngày bị công phá, trẫm chưa bao giờ nghe nói tới thành trì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827751/chuong-501.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.