Vân Diệp mắt lim dim hỏi:
- Tên ngươi tự đặt là gì? Nói ra ta nghe xem nào, bình thường thì tên bản thân đặt là tốt nhất, rất nhiều thứ đời đời truyền lại cái tên chẳng hay, nhưng đọc vang vang thuận miện, đơn giản dễ nhớ còn truyền đi nhanh.
- Tiểu nhân thấy mình tên Hoàng Thử, định đặt quán như thế, giống như bánh thịt Tào bà bà, bánh đúc Vương mù, bơ đậu Lưu ngốc ở chợ tây vậy. Tiểu nhân định năm nay xây nhà, đặt tên là Hoàng Thử lâu, tiểu nhân hỏi người ta rồi, có một cái lầu gọi là Hoàng Hạc lâu, quán của tiểu nhân lấy tên là Hoàng Thử lâu cũng không quá phận chứ?
Còn cách nào nữa, Hoàng Hạc và Hoàng Thử trong mắt tên này giá trị ngang nhau, xem ra mời mình đặt lại tên chỉ là khách khí thôi, cũng phải, quán nhà hắn, hắn thích gọi gì thì gọi thế, có điều cái tên Hoàng Thử không hay, không bằng gọi là Thử lâu, đọc sai một chút là thành Thư lâu, không tệ.
Đem suy nghĩ nói ra cho Hoàng Thử nghe, làm hắn sung sướng gãi má suốt, hắn luôn cho rằng quán của mình phải lấy tên mình.
Trần truồng đứng dậy giang tay ra hô lớn:
- Ông trời ơi, quán nhà ta có tên rồi.
Có lẽ là thứ bất nhã giữa hai chân xúc phạm trời cao, một tiếng sấm nổ trên đầu hai tên.
Cuộc sống vốn bình đạm, nên Vân Diệp không cần thích ứng từ kịch liệt tới bình đạm, y rất thích cuộc sống hiện giờ, vừng của Vân gia đã chín rồi, nhiệt độ ở Trường An cao, tháng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827739/chuong-489.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.