Bỏ đi, giá trị quan quá khác nhau, nói không thông được, biết là không thể giao tiếp với nhau mà, chuyện này căn bản là không ai chịu lùi bước, càng khỏi nói ông cụ hi vọng sau khi lập quốc do văn nhân nắm triều chính chế ngự võ phu khó thuần, tất nhiên không từ bỏ tranh đoạt bất kỳ vị trí nào.
Nhìn thấy Vân Diệp chán nản ngồi lại ghế, cúi gằm mặt im lìm, Nhan Chi Thôi cười nói:
- Ngươi lo lắng cái gì? Ngươi toàn tính toán điều kiện bên ngoài, vì sao không tính thứ mà thư viện có được, trong mắt lão phu, bệ hạ mà không làm thế mới là sự bất công lớn nhất với học sinh thư viện, thậm chí có thể nói là xỉ nhục.
- Vì sao?
Vân Diệp kinh ngạc hỏi:
- Hoằng Văn quán xem thường Quốc tử giám, thi ngũ kinh xem thường thi tạp học, hiện giờ thêm vào người thi đề của thư viện coi thường đề của sĩ tử kinh học, ngươi đang lo lắng cái gì? Chính vì khảo thí của thư viện khó khăn hơn, cho nên thư viện của ngươi năm sau càng náo nhiệt hơn, người đọc sách là thế, càng khó có được càng đổ xô theo, đệ tử thư viện về sau nhìn người đọc sách khác sẽ nẩng cao đầu, một câu xuất thân thi kinh học đủ làm sĩ tử khác xấu hổ vô cùng. Cho nên hoàng gia chia khảo thí làm hai là một nước cờ thối, là chuyện bất đắc dĩ, lão phu không lên tiếng là ủng hộ lớn nhất cho thư viện của ngươi.
Nghe ông cụ giải thích, Vân Diệp phát hiện ra mình là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827737/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.