Xe trâu rẽ khỏi đường lớn, men theo đường đất nhỏ giữa thiên địa chầm chậm đi tới bên ruộng ngọc mễ, ngọc mễ cao lớn vươn những cái lá dài lặng lẽ đứng trong ruộng, gió thổi qua, lá reo xào xạc, hoa trên đầu bắp rơi lả tả phấn, Nhan Chi Thôi hắt hơi, nhìn cây ngọc mễ từ đầu tới chân, lại nhìn từ chân lên đầu, đây chẳng phải là cây cao lương lớn à? Độ cao rất giống, là rộng hơn cao lương nhiều, gốc cũng to hơn, có thứ hình trụ cắm nghiêng nghiêng, khỏi nói, đây chắc là quả ngọc mễ rồi.
Không gọi lão phó, Nhan Chi Thôi vất vả bẻ một bắp ngọc mễ, bóc vỏ ra, quả nhiên như thế, từng hạt ngọc mễ chắc nịch mọc thành hàng trên cái gậy, lấy tay bóp một cái, có chất lỏng trắng như sữa chảy ra. Nhan Chi Thôi tẽ một hạt ngọc mễ cho vào miệng nếm, vị ngọt đặc thù của lương thực lấp đầy khoang miệng, bất giác bóc thêm vài hạt nếm tiếp.
Hộ viện trông coi ngọc mễ của Vân gia sớm phát hiện ra hai tên trộm ngọc mễ, đúng là gan lớn tày trời, giữa thanh thiên bạch nhật dám tới trộm ngọc mễ, thực sự không coi người khác ra gì, vội vội vàng vàng chạy tới, chuẩn bị đánh cho hai tên trộm một trận, tới gần lại không dám làm gì, vì hai tên trộm quá già, già hơn cả gia gia hắn, hắn thề, trong đó có một người là người già nhất mà hắn từng gặp.
Người qua bảy mươi, bất kỳ ai trong thiên hạ cũng có nghĩa vụ cung dưỡng, nghĩa vụ này không chỉ quốc gia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827730/chuong-480.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.