Ngồi ở ban công văn phòng làm việc nhìn xuống dưới, thế nào cũng nhìn thấy bức tranh làm bản thân dễ chịu, Tiểu Vũ pha cho Vân Diệp một ấm trà, cẩn thận bê cho sư phụ, ngoan ngoãn bê một cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh sư phụ, chớp đôi mắt to nhìn xuống dưới, nhìn một lúc chẳng thấy có gì hay, quay đầu lại nhìn sư phụ, phát hiện sư phụ cười rất vui, tựa hồ nhìn thấy bức tranh đẹp nhất.
- Sư phụ phía dưới chỉ có một đám người đi qua đi lại, vì sao người lại xem vui vẻ như thế?
Vân Diệp vỗ tay vịn ghế trúc, đáp:
- Con không phát hiện những người đó có thể làm nên một bức tranh tuyệt đẹp à? Con nhìn kìa, Hứa Kính Tông đang ra sức khuyên bảo hai học sinh đổ thức ăn, ta biết, hắn thực ra cũng chẳng vừa miệng thức ăn của thư viện, về nhà đều thưởng cho lão phó, nhưng hắn thích cảm giác đứng ở tầm cao đạo đức như vậy, bởi vì bất kể bối cảnh học sinh ra sao đều phải cúi đầu tiếp nhận giáo huấn, dưới áp lực cường đại của chân lý phổ biến, dù hoàng tộc cũng phải khuất phục. Lúc này Hứa Kính Tông cường đại vô cùng, vì chuyện này cho dù có tranh chấp chính diện với hoàng đế cũng không sợ. Tiểu Vũ, con có hiểu đạo lý sư phụ nói không?
Đôi mày đẹp đẽ của Tiểu Vũ nhíu chặt lại, nỗ lực suy nghĩ lời Vân Diệp nói, Hứa Kính Tông là tên láu cá siêu cấp, sư phụ nói rồi, loại người như vậy cả đời né tránh đứng đối diện với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827727/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.