Một mẫu thì được bao nhiêu chứ, nửa canh giờ đã bị đám phó dịch bẻ sạch sẽ, nhìn mười mấy sọt ngô, Vân Diệp mới hả mối hận trong lòng.
Nãi nãi vỗ tay Vân Diệp không nói gì cả, cười tủm tỉm đi tới Phật đường, chuẩn bị bù lại buổi tụng kinh hôm nay, Tân Nguyệt vừa định nói gì bị Vân Diệp trừng mắt phải ngậm miệng lại, Na Mộ Nhật vui sướng như đứa trẻ con, muốn Vân Diệp luộc cho mình thật nhiều, nàng chuẩn bị chỉ ăn ngô trong nửa tháng tới.
Lại luộc một nồi lớn nữa, Tiền quản gia cũng được chia một bắp, vui mừng cười toét miệng, Tiểu Nha mau chóng ăn hết số ngô để dành của mình.
Như vậy mới phải chứ, Vân Diệp hài lòng lắm, Na Mộ Nhật bê một đĩa vào phòng, biết nàng chuẩn bị chia cho Hoạn Nương. Tiểu Nha, Tiểu Vũ, đám tiểu nha đầu mỗi đứa được hai bắp, ăn không hết thì để lại, cả nhà không thiếu một ai.
- Hôm nay chàng làm sao thế? Thường ngày coi ngô như mạng vậy, sao hôm nay lại chặt nhiều như thế? Chẳng phải chàng nói đó là lương giống sao, còn nói, cha mẹ chết đói cũng không ăn lương giống, sao hôm nay lại đổi tính?
- Nếu ta thực sự nhìn cha mẹ mình chết đói chứ không ăn lương giống thì nàng còn thích ta nữa không? Nếu chí công vô tư như thế thì không phải là Vân Diệp nữa, thiên hạ cái gì, bách tính cái gì, đó không phải là chuyện ta cần quan tâm, ta cũng là bách tính, cũng cần được chiếu cố, không phải là ta đi chiếu cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827724/chuong-474.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.