Lời thừa thãi khỏi phải nói vô ích, hứng trí tới mức là được rồi, Lý Nhị cười lớn mang theo Trường Tôn thị vẫn còn hoang mang về cung. Các vị vương gia, quận vương, công tước cũng đưa những lão bà đầy đầu nghi vấn của mình về nhà, đây là một trò chơi của nam nhân, thua thì nhận thua, tính thần đánh bạc của người Lý gia rất tốt, không đánh lão bà bại gia của mình trước mặt người khác. Hoàng đế nói rồi, đây là chuyện hay, sau này cần làm nhiều hơn, các vương gia cũng rất đồng cảm, đến sơn thủy còn có lúc tương phùng, Trường An bé tí tẹo, ai tránh ai được, nợ nần có cơ hội sẽ thanh toán.
Lý Thái theo Vân Diệp về thư viện, ngồi trên xe ngựa không ngừng hỏi Vân Diệp vì sao chỉ vì mấy vạn cân rong biển mà khóc thương tâm như thế, thực sự cần tiền thì cứ bán thôi, mấy nghìn quan tiền mà hao tâm tổn trí như thế không đáng, huống hồ làm như vậy còn mất mặt, hắn là người rất chú trọng thể diện.
- Quy củ, quy củ rất quan trọng, Thanh Tước, chúng ta sống trong một tập thể, như thế không thể chỉ nghĩ tới mình, làm một chuyện tốt, thế nào cũng phải khai thác lợi ích của nó tới mức lớn nhất, để người hưởng lợi cũng nhiều hơn, đó là cơ sở lưu tiếng thơm muôn đời. Rong biển cần được người Trường An tiếp nhận, phương pháp nhanh nhất là hoàng gia tiếp nhận trước, thứ này không phải chuyện chỉ bán một lần, sau này hàng năm đều có rong biển mang tới các thành phố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827718/chuong-468.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.