Vô Thiệt lắc đầu, chẳng buồn ngẩng đầu lên, nói:
- Nô tài sống không bệnh không tật lâu như thế, hầu hạ ba vị hoàng đế, chính là dựa vào chiêu không liên quan không hỏi tới, bí mật là thứ biết càng ít càng tốt, như thế mới sống lâu được, hẳn Lý Cương tiên sinh cũng dạy hầu gia điều này.
- Vô Thiệt, ta luôn tôn trọng những người sống lâu, ta luôn cho rằng, cùng với lịch duyệt nhiều, trí tuệ cũng sẽ tự động sinh ra, cho nên lời khuyến cáo của những người già, ta luôn ghi nhớ trong lòng. Chỉ cần có cơ hội ta sẽ nghiền ngẫm kỹ, ta gọi đó là tự xét.
Vân Diệp nghiêm túc nghe, gật đầu nêu cảm nhận:
- Đôi khi được dạy bảo quá nhiều, trong thời gian ngắn khó nghiền ngầm hết, ta sẽ tích trữ lại, bỏ một đêm khuya tĩnh lặng, tự mình nói chuyện với mình, lần nào cũng thu được ích lợi không nhỏ. Con người hiện giờ ai cũng quá hám lợi, quá vội vàng, bọn họ không hiểu tổng kết kinh nghiệm từ trong giáo huấn. Thứ cần theo đuổi quá nhiều, vì thế không ngừng có được, không ngừng vứt bỏ, cuối cùng phát hiện thứ mình có lại không phải thứ mình muốn, chỉ tiếc rằng quay đầu lại thì đã già.
- Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua một giây phút làm ta cảm động ở trong sinh mệnh, quý trọng chúng, đem chúng thành tài phú lớn nhất, cho nên ta chưa từng mất đi cái gì, thứ ta có được đã quá nhiều, rất thỏa mãn. Như vừa rồi lấy được bông hoa nhỏ, ta chuẩn bị gài sau tai, để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827689/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.