Chuyện vận chuyển lương thực thì Vân Diệp không hề lo, chỉ đi theo gió mùa là được, trận gió lớn này sẽ đưa y tới thẳng bán đảo Liêu Đông, trong quá trình đó lại không có sóng gió lớn, đây là ân điển trời ban, chỉ cần thuyền không bị rò tự chìm sẽ không có nguy hiểm gì. Nhưng mình không biết vẽ hải đồ, chuyến đi này rất quan trọng, cần ghi chú đá ngầm, đường thủy, dọc đường phải chú ý tới tình hình thủy văn, với một số yếu địa chiến lược cũng phải quan sát thực địa, chỗ có thể mở cảng cần phái người đo đạc mới được.
Thuyền đi trước dò đường rất nguy hiểm, có điều kiếm mấy tên như Đông Ngư hẳn là không thành vấn đề, bọn chúng thích ngồi thuyền chìm, Đông Ngư luôn tỏ vẻ với Lưu Tiến Bảo nếu thuyền chìm hắn nhất định đưa được hầu gia vào bờ, hai ba chục dặm không là cái gì. Thằng chó, chỉ mong mình gặp chuyện không may, trên biển mà luôn mồm nói chìm thuyền, xúi quẩy.
Một hơi ấm thấm lòng người rưới lên người, đánh thức Vân Diệp từ trong trầm tư, nhi tử nằm trong lòng cha ngủ ngon lành, cái chim nhỏ đamg phun ra cột nước trong, không dám quấy rầy con, đợi nó đái xong mới đặt lên bàn, kiểm tra quần áo cho nó.
Không thẹn là con mình, đái cũng có trình độ, quần áo mình khô cong, còn cha nó thì ướt hết đũng quân, cứ như cha nó đái vậy.
- Có tiền đồ, con à, sau này phải làm việc như thế nhé, đó mới là cách làm việc của quý tộc.
Gọi Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827684/chuong-434.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.