Vừa mới vào phòng, Vân Diệp xé luôn y phục trên người, dính nhớp cực kỳ khó chịu. Nhìn thấy Vân Diệp trần truồng, Lý An Lan nhảy ngay sang một bên, tưởng y định làm chuyện xấu với mình.
- Ban ngày không được, tới tối tùy chàng.
- Mơ đi, ta sợ tới toàn thân nhũn ra rồi, ai còn hứng thú với nàng, mau chuẩn bị nước tắm cho ta, toàn thân đều là mồ hôi, nàng nghĩ tên của Phùng Áng để dọa dẫm thôi à, nhát gan một chút là sợ võ mật rồi.
Lý An Lan hếch mũi lên:
- Thiếp cũng bị ông ta nhắm vào, sao chân không nhũn ra.
- Nàng bị nhắm vào lưng, ta thì mặt đối mặt, vả lại nàng chỉ biết nghĩ tới tuẫn tình, ta thì nghĩ làm sao để sống sót, đương nhiên là khác nhau.
Vân Diệp lấy y phục lau nách, lau hông, ném đi thật xa, thứ này không mặc được nữa.
- Nếu chúng ta chết cùng nhau, liệu có chôn cùng nhau không? Chàng có cao hứng không?
- Nàng ngốc à, chết thì ai mà cao hứng nổi, lần sau muốn chết thì nàng đi mà chết, đem con giao cho ta, ta còn muốn nhìn nó trưởng thành, thành thân sinh con, các loại tư vị trên nhân gian còn chưa nếm đủ, sao chết được? Nếu nàng chán sống rồi thì thắt lưng ta đây này, treo cổ lên, một lúc là xong. Ta sẽ an táng nàng thật long trọng, đọc ai câu thơ " thập niên sanh tử lưỡng mang mang, bất tư lượng, tự nan vong ", sau đó cười bi sảng ba tiếng, đem con về Trường An sống hạnh phúc.
Thập niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827679/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.