Lý Nhị cười ha hả, hồi lâu mới dừng lại nói với thái tử:
- Con xem đi, Đậu Yến Sơn là kẻ có hùng tâm tráng chí, muốn gây dựng quốc gia của riêng minh ở Nam Chiếu, hơn nữa còn lập nghiệp lại từ tay trắng, chỉ điểm này đã hơn tổ phụ, phụ thân của hắn rồi. Đáng tiếc là hắn gặp phải Vân Diệp, nếu như hắn tĩnh tâm lại, dùng mười năm lập nên căn cơ, nói không chừng sẽ thành công, giờ bị Vân Diệp dùng một mỏ vàng làm mờ mắt, chẳng nhưng không có lợi, ngược lại còn đốt cháy giai đoạn, dục tốc bất đạt.
- Thừa Càn, con nhớ kỹ, Đại Đường hiện giờ cần phải tiến bước vững chắc, không cần nhảy vọt gì cả, mỗi lần tác chiến, chúng ta đều có mục tiêu rõ ràng, ví dụ như lần này, mục tiêu của chúng ta là đả thông thương lộ, để Đại Đường liên hệ được với quốc gia xa xôi. Bản đồ của Vân Diệp đã qua xác nhận, rất chuẩn xác, ít nhất ở địa phận Đại Đường rất chuẩn xác, những thương nhân Ba Tư cũng xác nhận vị trí Tây Vực, thế giới lớn như thế, trẫm xem thường anh hùng thiên hạ rồi.
- Thì ra ngoài núi còn có núi, ngoài biển vẫn có biển, mắt trẫm chỉ biết nhìn vào Trung Nguyên thật buồn cười, nếu con mắt chúng ta đã thay đổi, Thừa Càn, lòng dạ cũng phải theo kịp, nếu có đất đai vô biên cho chúng ta rong ruổi, vậy chúng ta phải tạo dựng lên một vùng đất rộng lớn cho con cháu.
- Mã Chu hiện giờ bị mọi người xa lánh, Lý Cương đích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827651/chuong-401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.