Vân Diệp không nói gì, vươn tay ra, sắp chạm tới mũi Viên Thiên Cương.
- Vân hầu có ý gì, ngài muốn cái gì? Bần đạo không có gì trên người, sao so được với sự xa hoa của Vân gia ngài.
Thấy Viên Thiên Cương giả ngốc, Vân Diệp xé cái cánh gà, vài ba miếng đã ăn xong:
- Lão Viên, ông quá bất nghĩa đấy, chuyện mình không làm được kéo ta vào làm gì, xem bộ dạng này thì ta phải làm dê thê tội chắc rồi, chùi đít cho ông mà ông không định bỏ ra chút máu à? Đều là người hiểu chuyện cả, đừng giả vờ hồ đồ nữa, mau lên bệ hạ đang đợi ta.
Viên Thiên Cương cười gượng:
- Bần đạo pháp lực thấp kém, thực sự không làm được gì, chỉ có bậc đại năng như Vân hầu mới có thể trị được chứng mất ngủ của bệ hạ, khu trừ quỷ mỉ, trả lại cho hoàng cung sự thanh bình.
- Lão Viên, nếu ông không cho ta cái gì, ta sẽ hét lớn ông bôi bột lưu huynh, lân lên giấy vàng, để người toàn Trường An biết cái trò của ông.
Viên Thiên Cương mặt tái mét, nghiến răng nói:
- Vân Diệp, đoạn tài lộ như giết phụ mẫu, ta và ngươi đều cùng mạch đạo gia, ta không tin ngươi đi khắp nơi tuyên truyền bí pháp của chúng ta.
- Ông cho ta lợi ích, đương nhiên sẽ không làm, chuyện này không cần ông lo, ta sẽ xử lý tốt, nói không chừng còn có một phần công lao của ông, vì Thanh Ngưu quan hương hỏa thịnh vượng, ông phải bịt miệng ta.
- Tiền thì ngươi không coi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827630/chuong-380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.