Vân Diệp vội vàng xuống xe, chắp tay nói:
- Bệ hạ thường phục vi hành thật là không sáng suốt, nếu có chút sai sót gì chính là do Ngụy Trưng không phải, thần đàn hặc Ngụy Trưng bất trung bất kính, đẩy bệ hạ vào nguy hiểm, phải phạt nặng mới lắng dịu được lửa giận trong lòng thần.
Lý Nhị lên xe ngựa, chiếu theo bộ dạng vừa rồi của Vân Diệp, nằm khểnh trên xe, nheo mắt lại nói:
- Ngươi có biết bộ dạng học theo các đại thần của ngươi trong buồn nôn lắm không? Không có phong cốt của văn thần, không có uy thế của võ tướng, từ đầu tới chân chỉ có một chữ lợi, buộc hai đĩnh bạc lớn vào chân, đúng là đánh đâu thắng đó, có thể nói là gặp thần giết thần, thấy ma giết ma. Dưới sự cai trị của trẫm, sao lại có thứ quái thai như ngươi xuất hiện, người ta năm trăm năm ắt có thánh nhân,tới phiên trẫm thì ông trời lại cho cái thứ như ngươi, không biết là trẫm tạo nghiệt gì mà ông trời lại phạt trẫm như thế.
Thở dài một tiếng, mặt đầy thê lương, Lý Nhị đá đít Vượng Tài, ý bảo nó có thể đi được rồi.
Trong mắt Vân Diệp, Lý gia toàn yêu quái, trong mắt Lý gia, há y chẳng phải là một con yêu quái?
Vân Diệp nổi giận đùng đùng trừng mắt lên nhìn Ngụy Trưng mặt mày vô tội, nếu ánh mắt có thể giết người, Ngụy Trưng chắc chết không toàn thây lâu rồi.
- Đừng nhìn ta, lần xuất hành này là ý của bệ hạ, ta chỉ bị bắt lấy đi theo tháp tùng, bệ hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827625/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.