Cầm lấy bàn chải trong tay Tân Nguyệt, thuận tiện chải lông cho Vượng Tài, mùa đông lông Vượng Tài cực đẹp, năm nay nó được hơn bốn tuổi rồi, lông sáng ánh lên, giờ màu lông đã thuần hơn nhiều, toàn thân phủ một màu mận chin rất đậm, trên mặt có khoang trắng, còn ở đúng vị trí mi tâm, bốn vó cũng có khoang trắng, nếu là ngựa đen sẽ được gọi là ô vân đạp tuyết.
Nhớ tới chuyện này đúng là bực mình, tên tiểu tử Lý Thuần Phong đúng là muốn ăn đòn mà, lần trước tới xem điềm lành của Vượng Tài nói Vượng Tài có dấu nước mắt, là sao chổi, cần phải mau chóng xử lý con ngựa này.
Xử lý muội muội ngươi ấy, Vân Diệp nổi cơn tam bành ngay tại chỗ, ngươi nói xử lý ta cũng được, con mẹ nó ta mới là sao chổi thực sự, tiếng tăm vang khắp Trường An, còn xử lý Vượng Tài? Đúng là muốn chết, có ngựa nhà ai được người ta yêu như Vượng Tài nhà ta không? Nhà ta luôn cưng nó như mèo chiêu tài vậy.
Mi tâm có khoang trắng là vệt nước mắt? Đó là dấu hiệu của bảo mã, khi đó Vân Diệp ấn luôn Lý Thuần Phòng gầy yếu xuống chuồng ngựa, đánh cho tới khi hắn phải nói Vượng Tài là bảo mã mới chịu tha.
So với Vượng Tài, Lý Thuần Phong chẳng bằng cục cứt chó, trong mắt Vân Diệp thì hắn chỉ là tên đạo sĩ lừa ăn lừa uống, suốt ngày lừa người này, gạt người kia, nghe nói còn dám huênh hoang là có thể nhìn thấu chuyện năm trăm năm sau.
Không phải Vân Diệp xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827622/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.