Vân Diệp nằm trên cỏ xanh, đầu gối lên đùi đầy đặn của Tân Nguyệt, cảm thụ thai nhi trong bụng nàng cử động, mùi thơm tỏa ra từ cỏ xanh cùng cơ thể nữ nhân làm Vân Diệp ngây ngất, chỉ mong sao thời gian mãi dừng lại ở giờ phút này. Nhưng y không dám thoải mái để đầu áp xuống, sợ Tân Nguyệt không thoải mái.
Giữa phu thê với nhau rất kỳ lạ, lời cần nói đã nói hết rồi, chỉ còn lại sự im lặng ăn ý, Tân Nguyệt gãi đầu cho Vân Diệp, làm y có cảm giác một con khỉ đang lấy lòng một con khỉ khác.
- Nhìn thấy ta và Na Mộ Nhật ở cùng nhau, nàng không vui?
Vân Diệp cầm Tân Nguyệt đưa lên miệng hôn nhẹ rồi hỏi, không cần che che đậy đậy với nàng:
Tân Nguyệt kiêu ngạo ngẩng đầu lên:
- Coi thiếp là hạng phụ nữ quen tuông à, thiếp đọc nữ tắc rồi, không phải hạng xuẩn phụ nửa chữ cắn đôi không biết.
Nhìn Tân Nguyệt cao ngạo, vỗ một cái lên mông nàng:
- Nàng còn không ghen à? Ta sắp phải trèo tường trốn rồi, có hầu gia nhà ai cưới một tiểu thiếp mà như đi ăn trộm, cả Trường An chắc có một mình ta thôi.
- Phu quân nói sai rồi, còn có Phòng phu nhân nữa, vả lại Úy Trì bá bá cũng từ chối mỹ thiếp do bệ hạ tặng còn gì? Ví dụ tốt không học, chỉ học cái xấu.
Vân Diệp quên mất mình sống cùng thời với Phòng phu nhân vị phu nhân ghen trứ danh, đó là tấm gương của phụ nữ, còn về phần Úy Trì Cung thì xứng đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827617/chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.