Xử lý được vợ chồng Lý Nhị là thành quả lớn, Vân Diệp chắp tay sau lưng thong dong rời cung, cừa đi qua Thái Cực cung, trước mặt có một đám lolita lớn nhỏ đi qua, hết cách, phải tránh. Định đi qua cửa bên, tới thẳng đông cung tìm Lý Thừa Càn, thương lượng xem hôn sự của hắn có cần mình làm phù rể không, phù rể của thái tử thường là con cháu vương tộc, mình là tên hầu tước nhỏ xíu đừng xen vào.
- Này, ngươi đứng lại cho ta.
Tiếng quát trong trẻo êm ái làm Vân Diệp không thể không đứng lại, vì nơi này trừ y chỉ có mấy lolita lớn nhỏ kia, rõ ràng là gọi mình.
Quay lại, một tiểu nha đầu váy xanh chạy ngay tới, phải thừa nhận rằng khuê nữ của Lý Nhị đều rất xinh đẹp, nhất là nàng đang chạy tới này, tóc vấn tròn, từ đôi mày ánh mắt, tới cánh môi hồng hồng, không chỗ nào không quyến rũ, tuổi mới mười hai mà đã thế này, vài năm nữa lớn lên không biết còn làm nam nhân điên đảo tới đâu, nhìn n àng người ta mới biết thế nào là hồ ly tinh.
Chắc là nàng vừa đi câu cá, trên tay còn có cần câu làm bằng trúc, hông không ngờ đeo giỏ cá, trông y như thật, nhưng mà trông dáng chạy nhẹ tênh kia, biết ngay trong giỏ không có cá.
- Vân Diệp, ngươi làm gì mà lén la lén lút như thế, ăn trộm à?
Mắt tiểu nha đầu còn lướt trên người Vân Diệp, bộ dạng như bắt được trộm, rất hưng phấn:
- Hợp Phố, nàng vẫn cứ cái thói đánh giá người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827602/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.